Càng gần thiên nhiên, chúng ta càng trở thành thiên nhiên;
Chúng ta là gió, là nước, là lá, là hoa, là núi, là sông, là lửa, là ánh sáng, là màn đêm.
Chúng ta sống trong thiên nhiên và trở nên thiên nhiên.
Chúng ta được tạo nên vốn dĩ lành lặn, nguyên vẹn, cả tâm trí và xác thân. Do những nguyên nhân trong nhận biết và ngoài nhận biết của chúng ta, mà chúng ta “mang bệnh”. Thân bệnh, tâm bệnh, đủ cả.
Gốc rễ sâu xa của bệnh là chúng ta bị nhiễm độc, nhiễm độc có ý thức và cả nhiễm độc vô ý thức, cả khách quan và chủ quan. Vậy để chữa bệnh - chữa lành thì:
Xong hai việc này rồi thì duy trì một lối sống thân tâm thiện lành, hoà với thiên nhiên để không bị tái nhiễm độc.
Chất độc phần lớn được nạp từ:
Bỏ ăn uống độc hại, bỏ lối sống tuỳ tiện, bỏ những suy nghĩ tiêu cực, đừng phơi nhiễm mình trước những nguồn phát ra chất độc; biết cách thải độc khi bị nhiễm độc. Từ từ từng bước sẽ lành lặn trở lại.
Ánh sáng mặt trời là nguồn năng lượng. Mặt đất là nguồn năng lượng. Nước khí lửa là nguồn năng lượng. Rau trái cỏ cây hoa lá là nguồn năng lượng. Thương yêu biết ơn là nguồn năng lượng.
Và cội rễ của chữa lành, sau cùng, không ở đâu xa, không ở thầy thuốc hay kiếm tìm bên ngoài, mà ở chính mình. Chỉ có mình mới quyết định năng lượng nào được hấp thụ vào mình. Để làm được vậy thì luôn cần nhận biết rõ chính bản thân mình. Đây là điều khó, rất khó!
Nếu khó quá chưa làm được thì cần quan sát học hỏi và nương tựa nơi phù hợp. Thiện tâm sẽ dẫn lối.